I TÊ-SA-LÔ-NI-CA 2:1-6 – KÝ THÁC THIÊNG LIÊNG
Mỗi lần bạn lên máy bay, bạn đang phó thác
sinh mạng của mình cho các viên phi công, thợ máy, những tay điều khiển không
lưu, và các nhà sản xuất máy bay.
Mỗi
lần bạn là hành khách trên một chiếc xe hơi, xe tải hay xe bus, bạn đang phó
thác sinh mạng mình cho người nào đang điều khiển chiếc xe đó.
Mỗi lần bạn gửi tiền bạc vào ngân hàng,
bạn đang ký thác tiền bạc của mình cho ngân hàng đó.
Nếu bạn từng có “quyền lực của thẩm phán”,
nghĩa là có ai đó đang phó thác cho bạn điều khiển tài chánh của họ thay cho họ.
Nếu bạn có bất kỳ trách nhiệm nào phải
lo liệu, thì có nghĩa là ai đó đang uỷ thác cho bạn chăm sóc một phần đời sống của
họ.
Chúng ta làm ông làm bà thường được tin
tưởng với trách nhiệm trông coi và chăm sóc cho các cháu của chúng ta.
Làm cha và làm mẹ, Đức Chúa Trời uỷ
thác cho chúng ta phần trách nhiệm chăm sóc con cái của mình.
Là Mục sư, tôi được giao thác cho phần
trình bày chính xác Tin lành nói tới Đức Chúa Jêsus Christ, và sự dạy chính xác
Lời của Ngài.
Là Cơ đốc nhân, bạn được giao thác cho
sứ điệp Tin lành phải chia sẻ Tin lành với tha nhân.
Sứ đồ Phaolô đã xem chức vụ của ông về
việc giảng dạy Lời của Đức Chúa Trời là một sự ký thác thiêng liêng, vì Đức
Chúa Trời đã giao nó cho ông.
I Tê-sa-lô-ni-ca 2:4 - Nhưng vì Đức Chúa Trời đã xét chúng tôi là
xứng đáng giao cho việc giảng Tin Lành, nên chúng tôi cứ nói, không phải để đẹp
lòng loài người, nhưng để đẹp lòng Đức Chúa Trời, là Đấng dò xét lòng chúng
tôi.
Như chúng ta sẽ thấy sáng nay, Phao-lô vốn
có trách nhiệm nắm lấy một sự ký thác thiêng liêng theo cách long trọng. Hết thảy
ai trong chúng ta là Mục sư và giáo sư đều cần phải làm y như vậy. Hãy làm
theo như thế, mỗi một người chúng ta đều đã được cứu. Nếu chúng ta xem trọng
Sứ Mệnh Cao Cả, mỗi một người chúng ta đều có một sự ký thác thiêng liêng phải
chia sẻ sứ điệp Tin lành với tha nhân.
Ma-thi-ơ 28:18-20
Sứ đồ Phaolô được Đức Chúa Jêsus Christ
kêu gọi phải đem Tin lành đến cho các dân Ngoại. Ông đã thực hiện điều này
đặc biệt qua ba chuyến hành trình truyền giáo. Trên chuyến hành trình truyền
giáo thứ nhì, ông đã viếng qua thành Tê-sa-lô-ni-ca, rồi trong một thời gian ngắn
ở đó, đã đưa nhiều người đến với Đấng Christ, đặc biệt là các dân Ngoại.
Như chúng ta đã học biết rồi, Phao-lô buộc
phải rời thành Tê-sa-lô-ni-ca vì cớ sự bắt bớ. Ông đã sai Ti-mô-thê trở lại để
kiểm tra và xem coi người thành Tê-sa-lô-ni-ca đã thực thi ra sao.
Mặc dầu người thành Tê-sa-lô-ni-ca đã đứng
vững vàng trong đức tin mới mẻ của họ bất chấp sự bắt bớ, đã có những kẻ ở
quanh họ cứ liên tục làm mất uy tín của Phao-lô. Những kẻ công kích này muốn
người Tê-sa-lô-ni-ca phải quay trở lại hay xây khỏi đức tin mà Phao-lô đã truyền
dạy cho họ.
Phao-lô không thích bào chữa cho mình
nhiều mà chi, nhiều lúc ông thấy điều đó là cần thiết.
Trong I Tê-sa-lô-ni-ca 2:1-6, Phao-lô không
những tự biện hộ cho bản thân mình, mà ông còn tỏ ra cho chúng ta thấy ông xử
lý chức vụ của mình là thể nào, y như một sự ký thác thiêng liêng đến từ Đức
Chúa Trời. Phao-lô đã xử lý với một Hội thánh thật trong một Thế Giới Thật.
Bạn và tôi cần phải nhận biết rằng chúng
ta cũng phải cẩn thận xử lý việc chia sẻ của chúng ta về Tin lành, và/hay sự giảng
dạy của chúng ta y như một sự ký thác thiêng liêng đến từ Đức Chúa Trời. Chúng
ta hãy tiếp thu từ Phao-lô phải biết xử lý thế nào với sự ký thác thiêng liêng
của chúng ta. Chúng ta đang ở trong một Hội thánh thật trong một Thế Giới Thật.
ÔNG
CÓ KẾT QUẢ – I Tê-sa-lô-ni-ca 2:1
I Tê-sa-lô-ni-ca 1:8-10
ÔNG
RẤT MẠNH MẼ – I Tê-sa-lô-ni-ca 2:2
Công Vụ các Sứ Đồ 9:15-16; Ga-la-ti- 6:14
ÔNG
RẤT BỘC TRỰC – I Tê-sa-lô-ni-ca 2:3, 5
II Ti-mô-thê 2:15; Tít 2:11-15; I Ti-mô-thê
6:10-11
ÔNG
RẤT TRUNG TÍN – I Tê-sa-lô-ni-ca 2:4
I
Cô-rinh-tô 15:3-4; Công Vụ các Sứ Đồ 16:31; I Phi-e-rơ 3:15; Ga-la-ti 1:10
ÔNG
NHẮM VÀO MỤC TIÊU – I Tê-sa-lô-ni-ca 2:6
Ga-la-ti- 6:14 (một lần nữa).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét